Hà Nội mùa xuân - Hà Nội mùa yêu

  • 03/04/2019
  • 2260 views

“Tình yêu là gì vậy bác? Không có tình yêu bọn cháu vẫn sống nhe nhởn, nhưng thất nghiệp bọn cháu sẽ chết đói bác ạ. Cứ ổn định công việc, cuộc sống, tình yêu ắt sẽ đến. Tết này, bác cho con gái bác đi với cháu ra Hà Nội chơi một chuyến nhé”. Tiếng cái Xuân lanh lảnh vang lên làm hai mẹ con tôi bật cười. Con bé này vẫn vậy, nó vô tư và luôn lạc quan trong cuộc sống.

Vốn là đứa con gái khá truyền thống, thế nên ngay từ thời ngồi trên giảng đường Đại học, tôi luôn kiếm tìm một tình yêu duy nhất, tình yêu có kết thúc viên mãn. Nuôi suy nghĩ ấy suốt 4 năm, tôi vẫn quyết tâm “không yêu thời đi học”. Tôi khước từ lời tỏ tình của anh quân đội, trốn tránh sự si tình của chàng bách khoa, thẳng thừng nạt nộ thằng bạn thân khi nó có ý định vượt ngưỡng bạn bè.

Người thì bảo tôi kén chọn, kẻ nhiều chuyện thì bảo nó chắc chẳng có ai nhòm ngó, bạn thân của tôi thì rủ rỉ vào tai: “Không yêu sinh viên phí lắm. Tình yêu sinh viên là đẹp nhất, vô tư, trong sáng, không âu lo”.

Qua bao mùa thi, cô bé sinh viên ngày ấy đã ra trường, đi làm và vẫn “chưa một mảnh tình vắt vai”. Như bao bạn trẻ xa quê khác, nó ở lại Sài Gòn, thuê trọ và không ít lần thổn thức với nỗi lòng nhớ nhà, nỗi lòng xa quê.

Người ta bảo khi cô đơn con người trở nên yếu đuối hơn. Có phải vì thế mà có những lần tôi mệt mỏi, tôi cũng muốn có bờ vai bên cạnh để dựa vào. Mỗi lần lang thang một mình trên phố, tôi trở nên nhạy cảm hơn. Tôi bỗng thấy mình thật nhỏ bé trong thế giới rộng lớn. Một mình đứng giữa thành phố ồn ào với những thanh âm thường nhật của cuộc sống… tiếng xe máy ồn ã, dòng người tấp nập, vội vã.

Thế nhưng, tôi vẫn tự nhủ: “Không nắm tay ai đó vì quá cô đơn”. Tôi vẫn tiếp tục “dành cả thanh xuân để đi ăn cưới”. Trong khi bạn bè lập gia đình gần hết, trái tim của cô gái nhỏ vẫn chưa một lần thổn thức bởi tiếng yêu.

Có lần tôi đi đám cưới về, mẹ bảo: “Suốt năm suốt tháng chỉ đi ăn cưới nhà người ta, chả thấy nhà mình có cỗ”.

Tôi tặc lưỡi: “Duyên con chưa đến đấy mẹ”.

“Lại được cái Xuân nữa, hai đứa chơi với nhau rủ nhau không yêu rồi lấy chồng à”. Mẹ vừa nói vừa đưa mắt ra cổng nhìn đứa bạn thân của tôi mới đến.

 

“Tình yêu là gì vậy bác? Không có tình yêu bọn cháu vẫn sống nhe nhởn, nhưng thất nghiệp bọn cháu sẽ chết đói bác ạ. Cứ ổn định công việc, cuộc sống đi, tình yêu ắt sẽ đến. Tết này, bác cho con gái bác đi với cháu ra Hà Nội chơi một chuyến nhé”.Tiếng cái Xuân lanh lảnh vang lên làm hai mẹ con tôi bật cười.Con bé này vẫn vậy, nó vô tư và luôn lạc quan trong cuộc sống.

Nói là vậy, chứ mẹ tôi rất ủng hộ tự do cá nhân, mẹ ủng hộ Tết của người độc thân là những ngày thảnh thơi đi du lịch. Mẹ bảo: “Tranh thủ lúc chưa lấy chồng đi chơi đi con ạ. Lấy chồng rồi ngày Tết làm gì có thời gian mà đi”.

Cứ theo kế hoạch, mồng 3 Tết, hai đứa tôi đáp chuyến bay ra Hà Nội. “Tư tưởng lớn gặp nhau”, hai đứa tôi bảo đi đâu cũng được nhưng nhất định phải tìm chỗ ở trước đã. Tôi muốn tìm căn nhà yên tĩnh, không gian thoáng đãng để nghỉ ngơi thư giãn. Xuân thì thích sự tiện nghi, hiện đại. Sau một hồi tra mạng, bàn tán, chúng tôi quyết định thuê căn nhà ở đường Tô Ngọc Vân của Toàn Tiến Housing.

Vừa đặt balo xuống, tôi bắt ngay wifi, rồi chụp choẹt căn hộ gửi cho mẹ. Kèm theo tin nhắn “Con đã đến nơi mẹ nhé. Đây là nơi bọn con sẽ sống những ngày tiếp theo”.

 

Mẹ như chỉ chờ tôi thông báo, lập tức trả lời: “Thuê được phòng ốc gọn gàng, sạch sẽ, an toàn là mẹ yên tâm rồi”.

Trong lúc tôi ngồi chat với mẹ, Xuân đã tắm xong. Nó chui ra từ nhà tắm với mái tóc ướt nhẹp, cười hỉ hả.

“Nước mát lắm, vào mà tận hưởng đi cô nương. Nãy tao thấy có cái cửa hàng tạp hóa gần đây. Để tao chạy ra ngay đây mua mì tôm về nấu”.

Chẳng để tôi nói thêm, Xuân đẩy tôi vào nhà tắm. Bật nhạc nhẹ, nhấn vòi hoa sen, ngâm mình trong làn nước mát, tôi thả trôi mọi mọi mệt mỏi của chuyến đi. Cảm giác thật thoải mái, thư giãn. Du dương trong tiếng nhạc, mãi đến khi Xuân gõ cửa, nói vọng vào “Ra ăn cơm thôi cô nương”. Tôi mới nhận ra cái bụng đang biểu tình từng hồi.

Vô bếp, thấy Xuân bên chiếc bàn ăn, tôi không nhịn được cười vì vẻ mặt như “ngồi đợi chồng về ăn cơm” của nó. Bữa cơm chiều đơn giản, trong căn bếp nhỏ xinh, có hai đứa con gái vô tư “đánh chén” ngon lành.

 

Giành giật mãi với Xuân, cuối cùng tôi cũng “được giao chân rửa bát”. Tay xả nước, miệng hát líu lo, tôi vui như kẻ đang yêu.

Nằm ngả mình trên giường, hai đứa nói đủ thứ chuyện, những câu chuyện không đầu không cuối,.., rồi ngủ từ lúc nào không hay.

Chúng tôi đã có những giấc ngủ thật ngon lành tại một nơi không phải là nhà

Có một điều rất khác trong hành trình của chúng tôi đó là đi để cảm nhận Hà Nội tháng 2 an nhiên. Bỏ lại những ồn ào của Sài Thành, sống trong căn hộ nhỏ, lang thang trên phố, cảm nhận những ngày Hà Nội “chỉ có mình ta”.

Đó là Hà Nội trong những ngày đầu năm. Hà Nội mùa xuân - Hà Nội mùa yêu như thanh xuân rực rỡ của tuổi trẻ. Trong không gian tươi đẹp ấy, có hai cô gái FA vui vẻ đọc vang slogan: “Phụ nữ có 3 việc không thể ngừng được đó là: học hành, xinh đẹp và kiếm tiền”.