Hạnh phúc lớn trong ngôi nhà nhỏ

  • 03/01/2019
  • 3422 views

Mỗi người chắc chắn sẽ có một định nghĩa về hạnh phúc khác nhau. Và với tôi, đó là việc được quan tâm anh mỗi ngày, được nhìn thấy anh mỉm cười trong căn nhà nhỏ mà tôi đã chọn cho anh…

Vào một ngày hạ tháng 6, sau khi thưởng thức kỳ nghỉ tự dành cho bản thân mình sau 4 năm đèn sách, tôi tạm biệt những cơn mưa ngâu rả rích của Sài Gòn, ra sân bay và chuẩn bị quay trở về Hà Nội. Tại đây, tôi đã gặp anh - chàng trai người Nhật vừa kết thúc chuyến công tác của mình trong Sài Gòn.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi đứng ở quầy check – in. Tôi bị thu hút bởi một chàng trai người Nhật với dáng cao cao, gầy gầy và khuôn mặt góc cạnh toát lên sự điềm tĩnh. Nhưng tất nhiên, chúng tôi cũng chỉ lướt qua nhau như vậy thôi. Lần thứ 2, thật bất ngờ khi anh chính là người hành khách ngồi kế bên tôi trong chuyến bay từ Sài Gòn ra Hà Nội này. Tôi cũng khá ngỡ ngàng, cũng muốn bắt chuyện nhưng sự rụt rè và ngại ngần của một đứa con gái lại khiến tôi chỉ dám thi thoảng lén nhìn anh mà thôi và cuộc hội thoại của chúng tôi chỉ dừng lại ở việc tôi nói với anh rằng số ghế của tôi ở bên trong. Tôi tự nhủ: “Người ta vẫn nói lần gặp đầu tiên là tình cờ, lần gặp thứ 2 là duyên số, còn lần gặp thứ 3 là định mệnh. Nếu gặp đến lần thứ 3, chắc chắn mình sẽ bắt chuyện với anh”. Và đúng là ông trời đã cho chúng tôi gặp lần thứ 3 khi cùng lấy đồ ký gửi. Lần này, anh bắt chuyện với tôi trước. Sau này kể lại, anh bảo anh đã chú ý đến tôi từ lúc đứng ở quầy check-in rồi.

Sau lần gặp định mệnh ấy, chúng tôi xin số điện thoại và trò chuyện cùng nhau. Anh từ Nhật sang Hà Nội công tác một thời gian và nghiễm nhiên, tôi trở thành hướng dẫn viên du lịch của anh. Chúng tôi đã có những buổi sáng bắt đầu với ly café trứng thơm ngon, cùng lượn quanh những cung đường hồ Tây lộng gió, rồi lang thang khắp phố cổ để thưởng thức ẩm thực ở đây… Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy rào cản ngôn ngữ sẽ khiến chúng tôi khó có thể hòa hợp được nhưng chính điều đó lại khiến cho những câu chuyện của chúng tôi không bao giờ dứt. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, tôi kể với anh về đất nước Việt Nam xinh đẹp, anh lại giới thiệu với tôi về xứ sở mặt trời mọc của mình, chúng tôi cũng dạy cho nhau thứ ngôn ngữ mẹ đẻ thiêng liêng. Và rồi... chúng tôi yêu nhau.

Một thời gian sau, anh trở về nước tiếp tục công việc, tôi ở Hà Nội cũng ngày ngày quẩn quanh với deadline của sếp. Suốt 3 năm yêu nhau, những cuộc trò chuyện chỉ có thể thông qua chiếc điện thoại. Cũng có những cãi vã, hờn giận nhưng anh luôn mang lại cho tôi sự tin tưởng. Thi thoảng anh cũng sang Việt Nam thăm tôi, chúng tôi có những chuyến du lịch cùng nhau và anh cũng đưa tôi về Nhật Bản ra mắt bố mẹ…

Một ngày tháng 12 se lạnh, anh nói sẽ sang Việt Nam 1 tháng để thực hiện một dự án lớn, tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Chính tôi cũng không thể mường tượng được, tôi mong chờ ngày tuyệt vời này nhiều đến thế nào. Tôi lên kế hoạch cho 1 tháng tới, từ những địa điểm đi chơi, những món ăn chúng tôi sẽ cùng thưởng thức và cả việc tìm một không gian sống lý tưởng cho anh ấy nữa.

Tôi muốn anh ấy sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời khi sống tại Hà Nội, sẽ cảm thấy gần gũi, thân thuộc như ở chính ngôi nhà của mình. Bởi vậy, tôi đã tìm kiếm trên google về top những căn hộ phù hợp cho người Nhật thuê tại trung tâm Hà Nội, và thật may mắn, tôi cực kỳ ưng ý với một căn hộ nằm trên con phố Đào Tấn của Toàn Tiến Housing.

Người Nhật vốn có phong cách sống tối giản, đặc biệt là với nhà ở. Họ luôn muốn sống trong một căn hộ nhìn thì đơn giản nhưng lại có sự tinh tế và tiện nghi. Căn hộ mà tôi chọn thuê cho anh chính là một căn hộ như vậy. Mọi thứ ở đây đều được trang bị vừa đủ nhưng lại rất tiện nghi: có bàn ghế, tivi, tủ lạnh, giường ngủ, bếp nấu… Đặc biệt, dù căn phòng chỉ có khoảng 50m2 nhưng có một cửa sổ lớn khiến không gian như được mở thêm ra và ban công đằng sau cánh cửa đó có thể trồng nên những chậu cây xanh. Tôi thầm nghĩ, căn hộ này đã thu hút tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên, vậy chắc chắn anh cũng sẽ rất thích.

Tôi vẫn nhớ như in cảm xúc đầu tiên khi anh bước vào căn hộ. Một người vốn trầm tính lại dễ dàng nở nụ cười khi nhìn thấy cách bài trí nội thất gỗ trong nhà. Anh đã chia sẻ với tôi rằng anh như được bước vào chính căn nhà của anh ở Nhật. Nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, anh nói: “Cảm ơn em!”.

Chúng tôi đã cùng đi chợ, cùng nấu ăn trong căn bếp nhỏ xinh của mình, cùng thưởng thức ly café vào sớm cuối tuần ngoài ban công đầy cây xanh, cùng ngắm nhìn, cùng chia sẻ và tận hưởng cuộc sống.

Đến bây giờ, dù tôi và anh đã sang Nhật sinh sống nhưng anh vẫn luôn nhắc với tôi về những ngày đông tháng 12 tại căn hộ nhỏ của Toàn Tiến Housing và nói với tôi rằng đó chính là điều tuyệt vời nhất mà anh đã từng nhận được…

Ngẫm lại mới thấy, cái duyên đưa con người ta đến bên nhau nhưng chính sự chân thành là điều đã giúp tôi và anh có được những hạnh phúc của hiện tại. Thỉnh thoảng về Việt Nam, chúng tôi vẫn chọn lang thang Hà Nội như ngày xưa, vẫn đến những quán café đã từng ghé qua, lượn vài vòng hồ Tây ban chiều và vẫn chọn Toàn Tiến làm nơi ở...