Xuân này tôi không còn cô đơn

  • 03/04/2019
  • 1702 views

Tết Việt Nam - khái niệm này đã từng rất xa lạ đối với tôi. Cho đến khi được sống trong bầu không khí ấy, tôi đã thấy một Hà Nội rất khác trong những ngày cuối năm...

Tôi là Stewart Russell - một người Anh theo đuổi chủ nghĩa tự do. Cuộc sống của tôi gắn liền với những chuyến đi. Hẳn bạn từng nghe ai đó nói rằng: thanh xuân rực rỡ qua những cung đường. Đó cũng chính là slogan miêu tả ngắn gọn cuộc sống của tôi - con người đơn độc trên hành trình đi và đến.

Vào tháng Chạp năm ngoái, sau cuộc tình tan vỡ của tôi và bạn gái, tôi trở lại thủ đô Hà Nội “chạy trốn” đau buồn. Để tìm cho mình một khoảng lặng yên tĩnh, tôi thuê riêng một căn hộ nhiều cây xanh ở đường Trương Hán Siêu của Toàn Tiến Housing.

Đó là nơi tôi và bạn gái đã từng ở trong lần đầu tiên đến Việt Nam. Là nơi ghi dấu kỉ niệm của cặp tình nhân trong mùa Giáng sinh. Là nơi chúng tôi đã có những ngày bên nhau, an nhiên, đầy ắp tiếng cười…

Mỗi bước chân, mỗi góc nhỏ trong căn hộ đều có bóng hình người con gái tôi yêu. Từng chút, từng chút một, như muối xát vào trái tim tôi…

Mỗi góc nhỏ đều có hình bóng người con gái tôi yêu

Khung cửa sổ đầy nắng kia là nơi cô ấy thường ngắm bình minh mỗi sáng thức giấc. Trong bộ váy ngủ giản dị, Dulcie đưa tay đón lấy ánh nắng dịu dàng. Hình ảnh đó đẹp đến điếng người, làm tan chảy trái tim tôi.

Góc bếp nhỏ xinh ấy hiện ra chân dung người con gái tỉ mỉ chuẩn bị từng món ăn bày ra đĩa, mùi thức ăn thơm phức, những chén rượu vang nồng nàn… Tất cả hiện rõ như ngày hôm qua. Tôi nhớ cô ấy đến nghẹt thở.

 Căn bếp này là nơi chúng tôi bên nhau thưởng thức những món ăn thơm ngon

Ai đó sẽ nghĩ rằng tôi là gã trai ngốc nghếch, đến một nơi kỉ niệm đã là dĩ vãng. Nhưng tôi không quan tâm điều đó, chỉ biết tôi yêu Dulcie bằng cả trái tim, tình yêu của người đàn ông ở tuổi 37 nhiều sóng gió. Và thời gian sẽ làm lành mọi vết thương.

Căn phòng ngập tràn màu nắng gợi nhớ những kỉ niệm yêu thương

Bước đến phòng tắm, nhấn vòi hoa sen, hòa mình vào dòng nước ấm áp, những hạt nước li ti tí tách như gạt trôi đi thứ xúc cảm đau nhói trong tôi.

Ăn uống qua loa, tôi ngả lưng trên giường. Nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, cùng vẽ ra tương lai hai đứa, mái ấm gia đình, căn nhà màu nắng và những đứa trẻ ngộ nghĩnh. Thế nhưng, tình yêu đang độ nồng nàn thì bị cấm cản, cha của Dulcie muốn con gái ông kết hôn với người đàn ông giàu có. Cứ thế, tôi thiếp đi lúc nào không hay, trong đống cảm xúc hỗn độn.

Sáng sớm, tôi choàng tỉnh rồi bước xuống phố hít thở bầu không khí trong lành. Trong cái lạnh cuối năm, xung quanh vỉa hè, người ta bày bán rất nhiều hoa, cây cảnh. Xe cộ tấp nập, dòng người đua nhau đi mua sắm, trên tay mỗi người đều cầm một cành hoa nhiều nụ hé nở. Ánh mắt tôi bị cuốn vào những điều lý thú trên đường.

Bập bẹ mấy câu tiếng Việt, tôi ghé vào một khu bán hoa không giấu nổi sự tò mò:

“Xin chào. Cái này là hoa gì vậy?”

“Xin chào. Đây là hoa Đào chơi Tết”. Người phụ nữ quấn khăn tím, tay nâng niu những nụ hoa màu hồng, nhoẻn miệng cười.

“Cho tôi một”. Vừa nói tôi vừa giơ 1 ngón tay làm hiệu.

Khắp phố phường đều tràn ngập màu đỏ, đèn nồng, đèn nháy lung linh, tạo nên bức tranh thật vui tươi. Thoáng chốc tôi quên mất nỗi buồn của ngày hôm qua.

Trở về căn hộ, tôi đặt cành hoa đào lên bàn, không quên điểm mấy cái móc xinh xắn. Tôi đã có 2 ngày như thế, dạo quanh nơi tôi đang sống và ăn vài món ăn quen thuộc.

6 giờ tối 30 Tết, reng reng reng… Linh - cô bạn duy nhất của tôi ở Việt Nam đã đến. Cô ấy đến và mang cho tôi rất nhiều bất ngờ.

“Stewart Russell, cậu phải vui lên, cuộc sống còn nhiều điều thú vị lắm. Hãy ra ngoài và cảm nhận cái Tết của đất nước tớ. Cậu sẽ không còn thấy cô đơn”. Linh nói trong sự hân hoan.

“Tớ đã đi dạo quanh phố phường, thật đẹp”. Tôi nói.

“Chưa đủ đâu, Stewart Russell, về nhà tớ ăn Tết đi”. Không để tôi suy nghĩ, Linh vừa nói vừa kéo tay tôi đứng dậy.

Oa, đẹp quá, ngôi nhà Linh được trang trí đèn nhấp nháy sáng choang, cây hoa đào trước cửa có dây lấp lánh bao quanh, lung linh loáng lánh.

Mâm cơm tất niên đầy ắp những món đầy đủ sắc màu. Lần đầu tiên tôi được ăn bánh chưng Việt Nam, rất là ngon. Linh nói với tôi rằng đó là món bánh không thể thiếu trong ngày Tết dân tộc.

Tối đó tôi và cả gia đình Linh bên nhau, bên những tách trà nồng nàn. Chúng tôi vừa kể chuyện râm ran, vừa nghe tiếng pháo nổ giòn vang và ngắm những chùm pháo hoa đẹp lung linh.

Lúc tiễn tôi ra xe, Linh đưa tôi một cái bao phong bì đỏ tươi rói và nói “lì xì cho anh bạn, năm mới tốt lành”. Tôi còn giữ mãi phong bao lì xì đỏ đó, cũng như nhớ về những điều thú vị trong cái Tết của người Việt.

Trở về căn hộ, tôi khoan thái kéo tấm rèm trắng tinh khôi, hướng tầm nhìn vào không gian rộng lớn. Đâu đó giai điệu quen thuộc của ca khúc Way Back Into Love vang lên:

“I've been hiding all my hopes and dreams away

Just in case I ever need 'em again someday

I've been setting aside time

To clear a little space in the corners of my mind

To clear a little space in the corners of my mind”.

Bỗng tôi thấy bình yên đến lạ. Không còn những cô đơn, giận hờn, mệt mỏi đã qua. Chỉ còn không khí Tết tuyệt vời của người Việt và một mùa xuân đang hé nở trong căn hộ tôi đang sống. Tất cả như cái tên người con gái tôi yêu. Dulcie - sự ngọt ngào...